mặt trời ửng đỏ
chiều tím bầm dần
chút nắng bâng khuâng
tắt rồi mi mắt
thời gian không thật
cảm xúc thoáng
mơ màng
lửa rụi cháy tàn
mơ ước
nốt rụng đẫm ướt
sương ảo vô biên
hồn ta miên viễn
như
ngọn đèn điên chờ tắt
như
ngọn gió lang thang thổi mãi
cõi đất bạt ngàn khép lại
dâu biển vô biên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét